[Monologue] GyuHan – #Crush Request

1. Chúa phù hộ cho ai phát minh ra Ask.fm. Thật lòng đấy.

Hít vào, rồi thở ra. Hít vào, rồi thở ra. Tay lướt trên bàn phím. Nhịp tim nhảy lung tung như những đường đồ thị nhấp nhô. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Kim Mingyu khi cậu nhấn mạnh vào nút ‘Gửi’. Thế là xong. 56 câu hỏi một ngày.

Quá đủ cho một mối tình đơn phương mà mọi người hay gọi là crush. Tiếp tục đọc “[Monologue] GyuHan – #Crush Request”

[Monologue] VerKwan – Vô tình

Sự tổng hợp hài hòa của Ở bên nhau (Hồ Ngận Bân), Rock n’ Roll (Avril Lavigne) và concept liêu trai :3

1. Sự pha trộn của hài kịch và bi kịch là gì?

Chính là khi đi đánh cá, quơ thế nào lại thả trúng một con cá mập trắng. Sợ muốn chết não, cuối cùng, quyết định thả nó ra. Thế mà không hiểu sao, nó đã không chịu đi cho, lại còn quấn lấy mình.

“Mài tưởng mài là cá heo hả?” Chwe Hansol đứng trên con thuyền tròng trành, ngán ngẩm nhìn con vật lượn lờ dưới làn nước xanh thẳm như âm hồn bất tán.

Nghe tiếng gọi, con cá ngoi lên, phun nước phì phì. Tiếp tục đọc “[Monologue] VerKwan – Vô tình”

[Monologue] JiHan – Tomorrow and what happens next

1. Nhác thấy dân phòng từ đầu phố hung hung hổ hổ đi tới, Hong Jisoo buông điếu thuốc xuống, thở một hơi.

“Mẹ kiếp, mấy ông đến tháng hay sao mà khó ở thế, đây là lần thứ 3 trong tuần rồi. Có muốn để cho người khác sống hay không? Hả?” Mấy người bán hàng bên cạnh kêu lên một tiếng, vừa nói vừa dọn đồ, bận rộn đến nỗi tay chân ai cũng xoắn cả lại.

Thế này thì đúng là đến tháng thật chứ không đùa. Tiếp tục đọc “[Monologue] JiHan – Tomorrow and what happens next”

[Monologue] GyuHan – Classic Red, Macchiato

Tặng Châu

1. Ai đó vừa bước vào và order một tách Macchiato.

Khuya, đèn đường nhợt nhạt hắt qua chấn song cửa sổ, mang lại một loại cảm giác mơ màng. Trong tiệm hầu như chẳng còn ai. Không khí trầm xuống, tịch mịch.

Jeonghan ngó ra từ đằng sau quầy pha chế, trong đầu soạn sẵn câu “Xin lỗi, chúng tôi sắp đóng cửa rồi.” Thế mà khi nhìn thấy bóng lưng gầy gò của người kia dưới ánh đèn mờ ảo, tự dưng anh thấy không đành lòng. Tiếp tục đọc “[Monologue] GyuHan – Classic Red, Macchiato”

[Monologue] GyuHao – Tàu tốc hành

1. Cứ khoảng độ 6 giờ chiều, trên cây cầu bắc chênh vênh ngang con phố nhỏ, sẽ có một đoàn tàu chạy qua.

Trong trí óc non nớt và thơ ngây của những đứa trẻ ở xóm nghèo, đó là con tàu tốc hành có thể đi đến mọi nơi trên thế giới, chở theo những niềm vui, những ước mơ ra khỏi vùng đất này. Một nơi nào đó khác, một nơi mà cái nghèo, cái đói không còn quá ảm ảnh mỗi độ đông về. Một nơi nào đó giống như điểm dừng chân của hạnh phúc.

Chỉ là, không phải chỗ này, không phải cái xóm chợ thảm hại này. Tiếp tục đọc “[Monologue] GyuHao – Tàu tốc hành”

[Monologue] JiHan – Nhật ký bán vé

1. “Mấy tháng sau em là của anh đấy.”

Cậu phụ xe có tên Hong Jisoo đã nói với tôi câu đó, trước khi ném bộp lên bàn một xấp vé ngày kèm theo một cái bánh mì ăn dở. Tôi ngước lên, nhìn thấy mỗi cái cằm nhọn của em. Mồ hôi chảy ròng ròng, lăn lăn qua yết hầu rồi trượt xuống, trượt xuống…

Bất giác, tôi nín thở. Tiếp tục đọc “[Monologue] JiHan – Nhật ký bán vé”

[Monologue] GyuHan – Những tấm bản đồ

Dựa theo một bài thơ của Zelda

1. Đã bao lâu rồi nhỉ, kể từ lần cuối cùng em ở đây?

Nói thật, từ ngày em đi, tôi đã chẳng còn ý niệm về bất cứ cái gì nữa.

Tại sao em cứ muốn đi đến thế? Việc rời khỏi tôi và đi đến nơi cùng trời cuối đất khiến em vui đến vậy ư? Cớ sao, không để lại dù chỉ là một lời; cớ sao, vẫn để mùi hương lẩn khuất đâu đây? Tiếp tục đọc “[Monologue] GyuHan – Những tấm bản đồ”

[Monologue] VerKwan – Một ngày nọ

1. Boo Seungkwan giơ tay tát cho Chwe Hansol một phát. Sau đó, cậu lao vào nhà tắm, chốt cửa lại, ở trong đó mặc sức gào lên.

Hansol gãi đầu gãi tai đứng ngoài cửa, chả hiểu mình sai ở đâu. “Này Seungkwan, có gì từ từ nói…”

Bên trong lại gào ầm lên. Tiếp tục đọc “[Monologue] VerKwan – Một ngày nọ”

[Monologue] GyuHao – Tiramisu

Dựa theo Những bức thư tình nói rằng anh yêu em #21

1. Buổi chiều lớp có tiết tự học, Kim Mingyu ngoan ngoãn cắm đầu cắm cổ giải Toán.

Trong lớp bao trùm một bầu không khí im lặng đến kì quái, cái kiểu im lặng mà bất cứ âm thanh nào vang lên – dù là tiếng bút rơi hay tiếng hỏi mượn đồ – đều bị lên án một cách dữ dội. Quạt trần phe phẩy như đuổi ruồi, chắc chắn không xua được cái nóng gay gắt chớm hè. Học trò đứa nào cũng lấm tấm mồ hôi, nhưng chẳng đứa nào dám ho he gì hết.

Chợt, từ cuối lớp vang lên tiếng nói không to không nhỏ, “Thưa thầy, em xin phép ra ngoài ạ.” Tiếp tục đọc “[Monologue] GyuHao – Tiramisu”